pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cuồng vọng phi nhân tính


phan 2

 Liêu Á Phàm đã gọt vỏ xong toàn bộ số khoai tây, cô bê chậu lên bước vào khu nhà nhỏ. Cột ống khói trên mái nhà nhỏ đang phun ra những luồng khói đen càng lúc càng dày đặc. Loáng cái, trong sân bắt đầu tỏa ra mùi hương thơm của món khoai tây xào rau cải thảo. Thầy Châu phủi phủi đất trên tay, “Tiểu Phương, ở lại ăn cơm nhé, mặc dù rất đạm bạc nhưng cũng là hương vị khác lạ.”
 Phương Mộc lắc đầu, anh không thể tưởng tượng ra việc ngồi ăn cùng bàn với Liêu Á Phàm sẽ gượng gạo đến nhường nào. Mặc dù cô hoàn toàn không biết mặt người đã được mẹ cô cứu hai lần, cũng không nhớ được khung cảnh cô như công chúa đứng ở hành lang ký túc xá nam sinh số 2, có một người nam sinh nào đó vội vã đi lướt qua không mảy may động lòng. Nhưng Phương Mộc vẫn không thể thuyết phục mình có thể dùng tâm thái của một người quyên góp tiền để đối diện với cô gái này.
 Đúng lúc cậu đang định tìm lý do để từ chối khéo, di động vang lên thật đúng lúc.
 “Phương Mộc, cậu đang ở đâu vậy?” Giọng Biên Bình rất gấp gáp.
 “Ở bên ngoài, sao vậy ạ?”
 “Trong vòng 15 phút nữa, cậu phải đến ký túc xá xưởng sản xuất giấy, khu Khoan Điền.”
 Phương Mộc đang định hỏi tình hình cụ thể, Biên Bình đã tắt máy. Cậu không dám lãng phí thời gian, vội vàng chào tạm biệt thầy Châu rồi nhảy lên xe Jeep, bấm còi ủ, lao nhanh trên đường.
 Khu Khoan Điền là khu trung tâm cũ của thành phố này, đã từng là nơi tập trung các cơ quan xí nghiệp ngành công nghiệp nặng. Trước khi ý thức bảo vệ môi trường được đặc biệt quan tâm trong thành phố, nơi đây đã từng rất phồn hoa. Theo quy hoạch mở rộng liên tục di dời công xưởng của thành phố, khu Khoan Điền dần dần biến thành một góc bị lãng quên. Nhưng bất luận ở khu vực mới hay khu vực cũ, lòng hiếu kỳ của con người đều giống nhau cả.
 Lúc này đây, phía trước tòa nhà ba tầng kiểu kiến trúc cũ đã bị bao vây chật kín bởi những người hiếu kỳ đến xem. Cộng thêm, xung quanh có nhiều xe cảnh sát đỗ lộn xộn, muốn lái xe đến gần thật sự quá khó. Phương Mộc đỗ xe ở rất xa, chạy tới đó.
 Phía trước tòa nhà đã bị đường dây cảnh giới vây quanh một khoảng trống, những người cảnh sát mặc thường phục hoặc trang phục cảnh sát đang vô cùng bận rộn, sắc mặt nặng nề. Phương Mộc đeo thẻ cảnh sát trước ngực, nhấc dây cảnh giới lên, đi vào bên trong. Biên Bình đang nói chuyện với một cảnh sát vũ trang, nhìn thấy Phương Mộc, vẫy vẫy tay gọi anh lại.
 “Đây là cảnh sát Phương ở chỗ chúng tôi,” Biên Bình giới thiệu hai người với nhau, “Đây là cảnh sát Đoạn ở chi đội đặc cần.”
 Phương Mộc giơ tay ra bắt tay cảnh sát Đoạn, cảm thấy tay đối phương thô ráp, rắn chắc, khỏe mạnh.
 “Tôi xin nói qua tình hình vụ án,” Biên Bình chỉ lên tầng 3, “Chiều hôm nay, đài truyền hình thành phố dẫn một người đến ghi hình tiết mục ở phòng 301 tầng 3. Người này tên gọi La Gia Hải, nghe nói, hôm nay - cũng chính là ngày nhà giáo - muốn đến thăm cô giáo của mình. Kết quả là, không biết tại sao cậu ta sau khi bước vào phòng bèn lấy dao đâm thẳng vào người cô giáo mình. Hiện giờ không rõ tình hình thương tích của cô giáo đó ra sao, nhưng theo lời kể của những người tận mắt chứng kiến tại hiện trường, có lẽ cô giáo đã chết rồi. Điều phiền toái chính là, trong nhà còn có một bé gái khoảng 9 tuổi, bước đầu suy đoán đã bị bắt giữ làm con tin, đây cũng chính là lý do tại sao chúng ta vẫn phải trì hoãn việc triển khai tấn công.”
 Đúng lúc đó, một anh cảnh sát cầm chiếc loa phóng thanh bắt đầu hét lớn: “Kẻ tội phạm trong phòng nghe đây, anh đã bị bao vây, hãy mau đặt hung khí, thả con tin, lập tức đầu hàng, đây là con đường thoát duy nhất của anh. Tôi nhắc lại lần nữa...”
 Phương Mộc nhìn lên trên tầng, cửa sổ đóng chặt, không có chút phản ứng nào.
 “Hắn đưa ra yêu cầu gì vậy?” Phương Mộc hỏi Biên Bình.
 “Không gì cả, hắn không yêu cầu bất cứ điều gì. Cho nên chúng tôi dự định phái người lên đó nói chuyện với hắn, để làm rõ mục đích của hắn, đồng thời tìm kiếm cơ hội khống chế hắn.” Biên Bình nhìn Phương Mộc, “Tôi định cử cậu đi.”
 Phương Mộc thoáng ngẩn người, đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, anh nhìn chăm chăm Biên Bình mấy giây liền, “Em ư?”
 “Đúng vậy!” Biên Bình trả lời rất ngắn gọn, nhưng rất kiên quyết.
 Phương Mộc chuyển ánh mắt về phía cảnh sát Đoạn đứng cạnh Biên Bình, dường như muốn tìm được câu trả lời xác nhận nơi anh. Nhưng biểu hiện của cảnh sát Đoạn cũng nghi hoặc như anh, còn kèm theo chút gì đó thiếu tin tưởng.
 Biên Bình cũng cảm nhận được sự ngạc nhiên của cảnh sát Đoạn, quay sang nói với anh ta: “Anh Đoạn, đây là chàng trai xuất sắc nhất chỗ chúng tôi đấy.” Biên Bình huơ huơ tay về phía Phương Mộc, “Đi đi, ra đằng kia chuẩn bị một chút!”
 Phương Mộc đờ đẫn như người gỗ bị dẫn đến trước chiếc xe chỉ huy, một nữ cảnh sát nhanh nhẹn lắp tai nghe không dây lên người anh, một cảnh sát khác xắn ống quần anh lên, gài bao súng vào mắt cá chân anh.
Phương Mộc ngơ ngác để mặc cho họ chuẩn bị mọi thứ, ánh mắt cứ dõi theo Biên Bình đang ở cách đó không xa. Anh đang nói gì đó với cảnh sát Đoạn, thấy cảnh sát Đoạn khẽ nhíu mày, liên tục gật đầu, khi anh ta quay lại nhìn Phương Mộc lần nữa, thật không ngờ trong mắt lại có thêm vài tia kỳ vọng.

 “Chuẩn bị thế nào rồi?” Anh ta đi đến hỏi mấy người cảnh sát đang bận rộn cạnh Phương Mộc, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cảnh sát Đoạn lôi từ bao súng giắt ở thắt lưng ra một khẩu súng ngắn loại K64.
 “Cậu có biết sử dụng không?”
 Phương Mộc gật đầu, nhận lấy khẩu súng, thành thục mở khóa an toàn, kéo bệ khóa nòng về phía sau, lên đạn sau đó nhét súng vào bao súng để ở mắt cá chân.
 Biên Bình cũng đi đến, sau khi nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới, bèn nói: “Bây giờ chúng ta nói một chút về kế hoạch. Có ba phương án. Phương án 1: cậu cố gắng hết sức để thuyết phục hắn đầu hàng; phương án 2: tìm cơ hội để khống chế hắn, nếu như cơ hội cho phép, cậu có thể bắn chết hắn; phương án 3: ở tòa lầu đối diện có người mai phục bắn tỉa, nhưng không có cách nào xử lý được hắn, phỏng đoán rằng hắn và con tin đang ở trong phòng. Nếu cậu cảm thấy không thể thuyết phục được hay không thể khống chế được hắn, thì chỉ cần nghĩ cách dụ hắn đi đến cửa phòng chếch phía Nam, càng gần cửa sổ càng tốt. Việc còn lại cứ giao cho đội Đặc cần giải quyết.” Biên Bình ngừng một lát, “Cậu có điều gì cần hỏi nữa không?”
 Phương Mộc nghĩ một lát, cảm thấy trong đầu mình có hàng vạn câu hỏi, nhưng lại không biết cần hỏi gì, đành lắc đầu.
 “Được rồi, cậu đi đi!” Biên Bình bóp mạnh vào vai Phương Mộc, “Những điểm chính trong đàm phán, tôi không nói dài dòng thêm với cậu nữa, cậu hãy thận trọng nhé!”
 Phương Mộc gật đầu, hít thở một hơi thật sâu, đang định quay người bước đi, cảnh sát Đoạn lại gọi cậu lại.
 Cảnh sát Đoạn cúi người xuống, rút súng của Phương Mộc ra khỏi bao, rồi lấy hết đạn ra, để trong lòng bàn tay tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng chọn ra ba viên nhét vào ổ tiếp đạn, sau đó kéo bệ khóa nòng về phía sau, lên đạn.
 “Ba viên là đủ rồi, thừa đạn cũng chẳng để làm gì, nhỡ may gặp phải đạn thối thì càng phiền phức. Hơn nữa, chỉ cần có tiếng súng nổ, người của chúng ta sẽ lao vào ngay.”
 Lời nói của cảnh sát Đoạn không hề khiến Phương Mộc cảm thấy yên tâm hơn, ngược lại, lúc anh ta nhét trở lại vào bao khẩu súng chỉ có ba viên đạn càng khiến anh căng thẳng, mặc dù anh ta nói rất có lý, nhưng vẫn có cảm giác như đôi chân đang mềm nhũn.
 Trong hành lang có hơn mười cảnh sát đặc vụ, Phương Mộc lê từng bước nặng nề cứng đơ đi qua những người cảnh sát cường tráng đang lăm lăm súng trong tay. Anh có thể cảm nhận được từng tia nhìn kinh ngạc chiếu thẳng vào mặt mình. Đúng vậy, trông anh chẳng có vẻ gì giống chuyên gia đàm phàn cần giữ thái độ điềm tĩnh, mà lại hoàn toàn mang dáng vẻ của một cậu sinh viên non choẹt vừa mới tốt nghiệp.
 Năm 2004, trong thành phố xảy ra một vụ bắt giữ con tin, do xử lý không thỏa đáng, tội phạm đã cắt đứt động mạch và khí quản của nạn nhân trước khi bị cảnh sát bắn chết. Có tấm gương như vậy, nên cơ quan công an những thành phố khác cũng bắt đầu coi trọng lập ra đội xử lý nhanh. Nhưng trước mắt vẫn thiếu nguồn nhân tài chuyên gia đàm phán. Cho nên, hoàn cảnh ngày hôm nay chỉ có thể để cho người của phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm của Trạm an ninh đến thử xem sao.
 Từng bậc cầu thang dưới chân bị phủ một lớp cặn bẩn dầu mỡ, giẫm lên thấy dinh dính. Trong hành lang, ánh sáng lờ nhờ, Phương Mộc như thể đi trong cõi mộng mơ hồ không nhìn thấy rõ, bước từng bước hư ảo tiến tới phòng 301. Anh đứng trước cánh cửa sắt hoen gỉ, lúc này đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, không biết cần phải nói gì, cũng không biết cần phải làm gì. Hai người cảnh sát đặc vụ đứng hai bên tay đang cầm súng cùng nhìn nhau. Phương Mộc nhìn thấy động tác tinh tế này qua khóe mắt, anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, hắng giọng, giơ tay ra đẩy cánh cửa.
 Cánh cửa sắt từ từ mở ra cùng với những tiếng kêu kèn kẹt nhói tai, phía trước là một phòng khách nhỏ hẹp, ở giữa phòng khách có một người phụ nữ phủ phục xuống đất, dưới thân là một vũng máu đã đông lại. Bên cạnh cô ta có một chiếc máy quay, hình như nó vẫn đang quay. Phương Mộc đứng ở cửa, mở cánh cửa rộng nhất có thể, sau khi chắc chằn đằng sau cửa không có ai, anh mới thận trọng bước lên trước, đi đến bên cạnh người phụ nữ, Phương Mộc cúi người, vừa quan sát động tĩnh xung quanh, vừa để tay vào cổ người phụ nữ.
 Cảm giác lạnh giá nơi đầu ngón tay truyền tới và sự khô cứng không chút động đậy khiến Phương Mộc khẳng định chắc chắn phán đoán của mình, người phụ nữ này đã chết. Nếu đã chết rồi, thì không cần lãng phí sự quan tâm chú ý của mình vào người đó. Phương Mộc đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, mở miệng nói: “Anh bạn, anh bạn đang ở đâu vậy?”
 Câu nói vừa thoát ra, Phương Mộc bèn nghe thấy phía trong cánh cửa bị khép chặt phát ra tiếng “u u”, có lẽ phát ra từ miệng một người bị nhét thứ gì đó vào miệng. Con tim Phương Mộc như chực nhảy ra khỏi lồng ngực: tội phạm và con tin đều đang ở trong gian phòng đó.
 Phương Mộc trấn tĩnh lại, hướng về phía cánh cửa đóng chặt đó, cao giọng nói: “Hãy ra đây nói chuyện nhé, có gì cứ thương lượng.” Nói xong, anh nín thở, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đợi đối phương trả lời.
 Vài giây sau, có thể là vài phút sau, cánh cửa từ từ mở ra.
 Đi đằng trước là một bé gái hai tay bị buộc chặt ra phía sau, chắc không quá 10 tuổi. Tóc cô bé rũ rượi, mặt đầy vết nước mắt. Khi nhìn thấy xác người phụ nữ ở phòng khách, cô bé gắng sức giãy giụa, trong miệng đang bị nhét vỏ gối phát ra những tiếng u u.
 Phía sau cô bé là một người thanh niên, một bàn tay bóp cổ bé gái, tay kia đặt ở phía sau lưng cô bé, không thể nào xác định được loại hung khí anh ta cầm trên tay. Phương Mộc ước lượng bằng mắt chiều cao của đối phương, cao khoảng 1m75, tóc ngắn, trông còn rất trẻ. Khuôn mặt cậu ta hơi gầy, trong mắt đầy tia máu. Phương Mộc cứ tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đôi mắt cuồng nộ, lo lắng, căng thẳng, nhưng ánh mắt của cậu ta lại rất bình tĩnh và tối sầm, điều này khiến Phương Mộc cảm thấy bất an, bởi vì đằng sau ánh mắt kia là sự kiên quyết mong muốn được chết.
 Một con người, nếu ngay cả cái chết cũng không sợ, thì anh ta không còn sợ điều gì nữa cả.
 “La Gia Hải?”
 La Gia Hải không trả lời, mà chỉ nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới.
 Phương Mộc phát hiện ra La Gia Hải cũng đang quan sát mình, bèn đứng thẳng người, giang hai chân, đồng thời giơ hai tay lên, năm ngón tay xòe ra: “Cậu nhìn này, tôi không đem theo vũ khí, chúng ta hãy nói chuyện nhé?”
 Ánh mắt La Gia Hải dừng lại trên khuôn mặt Phương Mộc, sau khi lặng lẽ quan sát vài giây, bèn mở miệng nói: “Anh là cảnh sát hả?”
 Phương Mộc thả tay xuống, gật đầu: “Đúng vậy!”
 Nét mặt của La Gia Hải có vẻ thả lỏng đôi phần, trong mắt dường như lại có thêm tia nhìn hiếu kỳ. Phương Mộc đột nhiên hiểu được tại sao Biên Bình lại cử cậu đến đàm phán với La Gia Hải. Người báo án nói, La Gia Hải là một cậu sinh viên chưa tốt nghiệp, nếu người cảnh sát có tuổi đến nói chuyện với cậu ta, La Gia Hải sẽ cảm thấy áp lực và thiếu tin tưởng. Còn Phương Mộc trông sàn sàn độ tuổi với La Gia Hải, điều này ở một khía cạnh nào đó có thể tiêu trừ tâm lý đề phòng của đối phương.
 Thế nhưng, từ “cảnh sát” lại khiến cho bé gái 9 tuổi nhìn thấy tia hy vọng trong hoàn cảnh bế tắc tuyệt vọng, cô bé ra sức giãy giụa, ánh mắt chằm chằm nhìn Phương Mộc mang theo sự cầu xin, hàm nghĩa của ánh mắt đó rất rõ ràng: cứu cháu với!
 Phương Mộc chú ý thấy chiếc áo phông đang mặc trên người bé gái dính đầy máu, anh vội vàng quan sát bé gái thật tỉ mỉ, muốn biết xem bé có bị thương hay không, tình hình thương tích thế nào. La Gia Hải chú ý thấy ánh mắt của Phương Mộc, cậu ta từ từ lắc đầu, hạ giọng nói: “Nó không sao, đó là máu của mẹ nó. Tôi không hề động đến nó.” Cậu ta ngừng lại giây lát, miệng nở nụ cười đau khổ: “Nó không có thứ mùi vị đó!”
 Phương Mộc ngẩn người, mùi vị, mùi vị gì?
 La Gia Hải không buồn chú ý đến sự kinh ngạc của Phương Mộc, mà cúi đầu, nói khẽ như thì thầm với bé gái: “Đừng giãy giụa nữa, mẹ mày chết rồi, bây giờ mày có làm gì với bà ta cũng vô ích thôi”
 Bé gái hoảng sợ nghiêng đầu, như thể muốn tránh xa hắn, đồng thời hướng ánh mắt dò hỏi về phía Phương Mộc.
 Phương Mộc gật đầu, “Cháu hãy làm theo lời cậu ta đi!”
 Bé gái cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, nhưng lại không ngừng tiếng thút thít, nước mắt lăn dài từng hàng từng hàng chảy xuống.
 Phương Mộc nhìn bé gái một lát, rồi ngẩng lên nói với La Gia Hải: “Tôi có một đề nghị thế này, cậu hãy lấy thứ bịt miệng bé gái ra, có được không?”
 La Gia Hải cảm thấy ngạc nhiên: “Gì cơ?”
 Phương Mộc chỉ tay vào mũi mình, “Người ta khi khóc, màng mũi thường xuất hiện dịch nhầy, gây nên hiện tượng tắc mũi. Cậu lại bịt miệng bé lại...” anh chỉ tay vào khuôn mặt đỏ bừng của cô bé vì nấc nghẹn, “Cô bé sẽ chết vì nghẹt thở.”
 La Gia Hải cúi đầu nhìn cô bé, sắc mặt vô cùng phức tạp, có vẻ như đang tỉ mỉ cân nhắc, cuối cùng nói với bé gái: “Tao bỏ giẻ ra, nhưng mày không được kêu, đồng ý không?”
 Cô bé liên tục gật đầu. La Gia Hải bỏ tay vẫn để ở phía sau lưng đứa bé ra, Phương Mộc mới nhìn thấy bàn tay đó vẫn đang nắm chặt con dao dính đầy máu. La Gia Hải dùng bàn tay cầm dao lôi giẻ bịt miệng cô bé ra, bàn tay bóp cổ cô bé cũng thả lỏng ra.
 Lúc trước, thực ra cô bé phải dựa vào sự uy hiếp của La Gia Hải mới có thể đứng được, đột nhiên được thở thoải mái và thả lỏng lại khiến cơ thể cô bé trở nên mềm nhũn. La Gia Hải vội vàng giữ chặt hai cánh tay cô bé mới giúp bé khỏi ngã. Lúc đó, con dao vẫn kề sau lưng cô bé cũng rời khỏi người bé.
 Trong tai nghe không dây của Phương Mộc đột ngột vang lên giọng nói rành rột của cảnh sát Đoạn: “Người anh em, ra tay đi!”
 Mệnh lệnh đột ngột xuất hiện khiến đầu óc Phương Mộc bỗng chốc trở nên hỗn loạn: lao lên cướp dao sao? Hay là lôi súng ra bắn chết cậu ta? Trong khi anh đang do dự, La Gia Hải đã dìu được bé gái đứng dậy, con dao cũng bị đặt lên cổ bé.
 “Chết tiệt!” Nghe thấy tiếng chửi bực bội của cảnh sát Đoạn trong tai nghe.
 Nhưng Phương Mộc lại không hề cảm thấy hối hận, ngược lại, anh lấy làm mừng vì ban nãy mình không hành động nóng vội. La Gia Hải chịu nghe lời đề nghị của mình, vậy thì việc thuyết phục cậu ta đầu hàng không phải là việc nằm ngoài khả năng.
 Nghĩ vậy, Phương Mộc cảm thấy bớt căng thẳng hơn, anh cười với La Gia Hải: “Cảm ơn! Nói đi, cậu có yêu cầu gì?”
 “Yêu cầu?” La Gia Hải dường như không hề có sự chuẩn bị đối với vấn đề này, cậu ta ngẩn người mấy giây, sau đó lắc đầu, nói: “Tôi không có yêu cầu gì cả!”
 Câu trả lời này nằm ngoài suy đoán của Phương Mộc, cuộc đàm phán của hai người do không có bất cứ lợi ích gì nên gần như không thể tiến hành tiếp. Phương Mộc nghĩ một lát, quyết định mạo hiểm.
 “Vậy bây giờ cậu ra ngoài với tôi, được không?”
 La Gia Hải nhìn chằm chằm Phương Mộc vài giây, ánh mắt dần trở nên mơ màng: “Ra ngoài?”
 Cậu ta hơi cúi đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, “Cứ thế này mà kết thúc sao?”
 Phương Mộc quyết định mạo hiểm lần nữa: “Thực sự kết thúc điều phiền phức này, có được không?”
 La Gia Hải đột nhiên bật cười: “Kết thúc? Kết thúc như thế nào?” Cậu ta ngừng lại, “Chính là để tôi đi vào cõi chết, có đúng không?”
 Trái tim Phương Mộc như bị bóp nghẹn. Trong đàm phán, điều tối kỵ nhất là khiến cho đối phương nảy sinh tâm lý dấn sâu vào lầm lỗi, điều này rất có thể dẫn đến việc tội phạm liều mình dốc túi đánh canh bạc cuối cùng, cùng chết với con tin.
 “Chưa chắc đâu, cậu nghĩ nhiều quá rồi!”
 La Gia Hải cười đau khổ, lắc đầu: “Tôi cũng đã học một chút về luật. Anh họ gì?”
 Phương Mộc bị hỏi bất ngờ, trở tay không kịp: “Gì cơ?”
 “Chắc anh là người cuối cùng nói chuyện với tôi, chí ít tôi cũng phải biết họ của anh chứ.”
 “Ồ, tôi họ Phương.” Sắc mặt Phương Mộc rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay lại bắt đầu rịn mồ hôi. Lời nói của La Gia Hải đã tiết lộ quyết tâm được chết của cậu ta, buộc phải nghĩ ra cách khiến cậu ta bình tĩnh lại, khiến cậu ta cảm thấy sự việc vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.
 “Cảnh sát Phương, có thể anh không mang theo vũ khí, nhưng tôi biết, ngay ở chỗ nào đó gần đây, chắc chắn có một khẩu súng đang nhắm thẳng vào đầu tôi. Có thể chỉ một giây sau, não tôi sẽ bung ra, nhưng tôi muốn anh biết rằng, tôi không phải người xấu. Đúng vậy, tôi đã giết người, đó là bởi vì cô ta đáng chết. Nhưng tôi không hề làm hại con bé này, nó không có thứ mùi vị đó. Tôi hy vọng điều này có thể chứng minh: tôi không phải người xấu.”
 Mùi vị. Đây là lần thứ hai cậu ta nhắc đến hai chữ mùi vị.
 Phương Mộc nhìn vào mắt La Gia Hải, “Mùi vị mà cậu nói đến, rốt cuộc là gì vậy?”
 La Gia Hải lắc lắc đầu, “Bỏ đi, anh cũng không cần biết làm gì, tôi cũng không có thời gian kể chuyện. Tôi đã giết người, tôi không có ý định sống sót rời khỏi đây. Ồ, anh không cần phải căng thẳng.” Thấy sắc mặt Phương Mộc thay đổi, cậu ta thậm chí còn cười: “Tôi sẽ không làm hại đứa bé này đâu. Nhưng nếu nó ở trong tay tôi, tạm thời các anh không thể nổ súng bắn chết tôi được, chẳng phải thế sao?”
 La Gia Hải thu nụ cười lại, giọng nói trở nên trịnh trọng: “Xin hãy cho tôi chút thời gian cuối cùng này, cho phép tôi được quyền hồi tưởng lại ký ức trước khi bị bắn chết.”
 Nói xong, ánh mắt cậu ta rời khỏi gương mặt Phương Mộc, nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước, ánh mắt một lần nữa lại trở nên mơ màng, rệu rã.
 Phương Mộc nheo mắt, đột nhiên anh lên tiếng: “Người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ là ai, có mùi vị gì?”
 La Gia Hải bỗng ngẩng phắt đầu lên, nét mặt thể hiện trạng thái kinh hãi, hoảng sợ.
 Phương Mộc biết mình đã đoán đúng, anh bèn cất cao giọng: “Cô ấy là ai?”
 Con dao của La Gia Hải thoắt cái đã hướng về phía Phương Mộc, “Anh biết tôi sao? Rốt cuộc anh là ai?”
 Phương Mộc đang định nói, trong tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của cảnh sát Đoạn: “Người anh em, hãy dụ hắn bước lên trước hai bước.”
 Tim Phương Mộc khẽ giật thót, anh biết ở tòa nhà đối diện đang có một tay súng bắn tỉa đang cầm sẵn khẩu súng K85, nhằm thẳng vào đây. Anh lén giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía cửa sổ (ngôn ngữ bằng tay trong chiến thuật, ý chỉ ngừng lại).
 Giọng cảnh sát Đoạn nghiêm nghị vang lên: “Không được! Con tin trông vô cùng yếu ớt, không thể kéo dài thêm nữa. Cấp trên có lệnh, lập tức bắn hạ tội phạm!”
 La Gia Hải hoàn toàn không chú ý đến động tác ra hiệu bằng tay của Phương Mộc, cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt Phương Mộc, “Sao anh lại biết chuyện này?”
 Phương Mộc giơ một tay lên ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh lại, “Bây giờ không phải là lúc bàn luận về vấn đề này. Cậu chỉ cần biết một điều duy nhất là: tôi tin cậu không phải là người xấu, tất cả những việc cậu làm đều có thể lượng tình tha thứ. Nếu cậu bằng lòng, tôi thực sự rất muốn biết đầu đuôi câu chuyện này.”
 Mắt La Gia Hải ầng ậc nước, con dao trong tay cậu cũng run lên bần bật, “Chúng đã hủy hoại cả cuộc đời cô ấy, cô ấy mới có 22 tuổi thôi...”
 “Phương Mộc, chấp hành mệnh lệnh!” Trong tai nghe vang lên giọng nói của Biên Bình.
 Phương Mộc đầu óc rất hỗn loạn, nếu như bây giờ bắn chết La Gia Hải, vậy thì bí mật về cô gái đó và thứ mùi vị nào đó cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi, mà điều này rất có thể sẽ ảnh hưởng tới một người khác - có lẽ chính là sự an toàn sinh mạng của cô gái đó.
 La Gia Hải lúc này mặt đã đầm đìa nước mắt, hung thủ giết người toàn thân dính đầy máu giờ đây lại khóc thảm thiết như một đứa trẻ bị oan ức: “Tại sao lại hủy hoại chúng tôi... Chúng tôi nào dám có mong ước xa xỉ gì chứ... Chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình...”
 Cậu ta khóc đến độ toàn thân mềm nhũn, cả cơ thể lảo đảo. Trong ống ngắm nòng súng của người bắn tỉa ở phía tòa nhà đối diện, cái cổ nổi đầy gân xanh của La Gia Hải lúc thì xuất hiện lúc lại ẩn sau bức tường.
 “Người anh em, chỉ cần dụ hắn bước lên trước một bước là được rồi.” Cảnh sát Đoạn nói hơi chậm rãi, hình như đang dồn toàn bộ tinh thần vào việc ngắm chuẩn mục tiêu.
 Phương Mộc hiểu rằng trạng thái lúc này của La Gia Hải khiến mọi người ở phía đối diện cho rằng cậu ta đã bị hoảng loạn, không thể tự kiểm soát được, anh không còn để tâm được tới việc La Gia Hải có thể nghi ngờ, quay hẳn đầu ra, ra sức xua xua tay về phía cửa sổ.
 “Cảnh sát Phương, tôi đầu hàng! Tôi chỉ xin hãy cho tôi một cơ hội để tôi nói ra chân tướng sự việc. Tôi và Thẩm Tương không muốn gánh thứ tội lỗi này để rời khỏi thế giới...” La Gia Hải cuối cùng cũng ngừng khóc, cậu ta thả dao xuống, “Tôi giao đứa bé cho anh, tôi đi với anh!”
 Tiếp đến, cậu ta luồn tay xuống dưới nách bé gái, dìu bé đi về phía Phương Mộc.
 Theo bản năng, Phương Mộc giơ tay ra đón, đột nhiên, một suy nghĩ vụt lướt qua đầu anh như tia chớp: La Gia Hải đã ở trong tầm ngắm bị bắn trúng.
 Không! Phương Mộc đã không còn kịp làm bất cứ dấu ra hiệu bằng tay nào để ngăn cản nữa cả, anh quyết tâm bước thẳng tới chặn ở ngay trước cửa sổ.
 “Chết tiệt!” Trong tai nghe vang lên tiếng chửi bới vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
 Phương Mộc nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc, gần như anh đã nghe thấy tiếng vù vù xé toang không khí của viên đạn có đường kính 7,62 mm, tiếng cửa kính vỡ toang, và tiếng đạn cắm phập vào cơ thể, thậm chí anh còn cảm nhận được sự nóng rát của viên đạn xuyên qua cơ thể mình...
 Nhưng không có gì xảy ra cả. Năm giây sau, Phương Mộc mở mắt, cảm nhận thấy mồ hôi trán chảy đầm đìa.
 Anh gắng gượng cười với La Gia Hải: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây!”
 Khi vừa bước ra cửa, những người cảnh sát mai phục đồng loạt lao đến, La Gia Hải nhanh chóng bị giải xuống tầng trệt, áp giải lên xe. Phương Mộc chỉ kịp nói một câu: “Đừng đánh cậu ấy!”
 Bé gái nhanh chóng được đưa đến bệnh viện gần nhất. Một đội trinh sát hình sự tiến vào hiện trường bắt đầu khám xét tỉ mỉ.
 Phương Mộc đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, buộc phải dựa vào tay vịn cầu thang từ từ đi xuống dưới. Có nhiều cảnh sát vội vàng đi qua cậu, thỉnh thoảng lại có người vỗ vỗ vai cậu, “Giỏi lắm!”
 Không còn trong trạng thái căng thẳng mà được thả lỏng lại khiến cho Phương Mộc thực sự không còn chút sức lực nào nữa cả, anh bước từng bước nặng nhọc ra khỏi cánh cổng tòa nhà. Bên ngoài cổng, Biên Bình và cảnh sát Đoạn nét mặt nặng nề đang đợi anh.
 Biên Bình không khen ngợi anh, cũng không trách mắng anh, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Cậu vất vả rồi, lên xe nghỉ đi!”
 Phương Mộc không dám nói nhiều, chỉ vâng một tiếng rồi cúi người, tháo bao súng ở cổ chân ra đưa cho cảnh sát Đoạn.
 Cảnh sát Đoạn đón lấy bao súng, nhìn chăm chăm vào Phương Mộc mấy giây, chợt giơ hai ngón tay cái và tay trỏ ra, khoảng cách ở giữa chưa đầy 0,2mm.
 “0,2 giây.” Anh ngừng lại một lát, “0,2 giây. Nếu như phản ứng của tôi chậm 0,2 giây, thì cậu đã bị tôi bắn chết rồi.”
 Phương Mộc cười yếu ớt: “Cảm ơn anh!”

Chương 2: Tái ngộ
 Sau khi ngủ một giấc ngon lành, hôm sau Phương Mộc đến Sở công an từ rất sớm. Thế mà còn có người còn đến sớm hơn cả anh. Vừa bước chân vào phòng làm việc, anh đã bị gọi lên phòng của Cục trưởng Biên Bình.
 Trông Biên Bình khuôn mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, xem ra anh đã thức trắng cả đêm qua. Phương Mộc nhìn những chiếc gạt tàn chứa đầy những đầu mẩu thuốc lá, đang tự hỏi không biết là vụ án nào đã làm cho một người kiến thức sâu rộng như Biên Bình phải đau đầu. Đưa mắt nhìn quanh, vô tình Phương Mộc nhìn thấy mấy bức ảnh trên bàn. Trong đó có tấm ảnh chụp xác nạn nhân nữ nằm trong phòng khách chiều qua. Phương Mộc ngay lập tức hiểu ra, chính là vụ án La Gia Hải.
 Biên Bình bắt gặp ánh mắt của Phương Mộc, biết là cậu ta đã đoán được ý của mình, nên đi thẳng vào câu chuyện: “Thằng này cũng khá thú vị đấy.”
 Phương Mộc rút một điếu thuốc đưa cho Biên Bình, giúp anh châm lửa rồi cũng tự châm cho mình một điếu.
 “Hồ sơ vẫn ở phân cục hả anh?”
 “Ừ.”
 “La Gia Hải đã khai chưa anh?”
 “Vẫn chưa.” Biên Bình dùng tay bóp nhẹ cổ, “Cả đêm qua bên phân cục hỏi cung cậu ta. Nhưng thằng bé này chỉ thừa nhận là đã giết người, còn động cơ phạm tội là gì thì nhất quyết không chịu nói. Nhưng nói chung bên phân cục cũng đã hỏi được kha khá rồi, nói ra có khi cậu không tin, có khi cậu ta vẫn còn dính đến một vụ án mạng nữa.”
 “Gì cơ?” Phương Mộc ngạc nhiên, “Có phải là cô gái mặc đồ màu đỏ không?”
 Biên Bình dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Mộc: “Đây cũng chính là điều tôi muốn hỏi cậu đấy, sao cậu biết có một cô gái mặc đồ màu đỏ?”
 “Cũng là do em đoán thôi!” Phương Mộc ngừng lại, “Thông qua ánh mắt của La Gia Hải.”
 “Nói tôi nghe xem!”
 “Thông thường, nếu một người thuận tay phải, khi suy nghĩ mà mắt đưa lên phía trên và về phía bên trái nghĩa là anh ta đang nhớ lại một việc đã qua. Nếu như cũng đưa mắt lên trên nhưng về phía bên phải nghĩa là anh ta đang tưởng tượng một việc anh ta chưa từng trải qua. Nếu như mắt lại đưa xuống về bên trái nghĩa là anh ta đang tưởng tượng về âm thanh, còn nếu đưa xuống về bên phải thì nghĩa là anh ta đang nhớ lại cảnh tượng nào đó hoặc những cảm nhận mà anh ta đã trải qua.”
 “Màu đỏ thì sao, sao cậu đoán ra?”
 “Thông qua cơ mặt của La Gia Hải. Thông thường con người khi nhớ lại về những sự vật có màu đỏ, do màu này làm cho người ta dễ bị căng thẳng nên từ đó có dẫn đến việc các cơ mặt sẽ trở nên cứng. Ngoài ra, nếu như nhớ về những sự vật có màu vàng thì ngoài việc cơ mặt cứng ra, trên khuôn mặt còn biểu hiện sự thù ghét, bất an.” Phương Mộc nói hơi nhanh, nên khẽ thở dốc: “Hôm qua, La Gia Hải có vẻ như chìm vào trong suy nghĩ. Mà lúc trước em nhìn thấy cậu ta cầm dao bằng tay phải, cơ mặt cương cứng, nhưng sắc mặt lại bình thường. Em đoán là cậu ta đang nghĩ về một cô gái, vì thế mới liều một phen, đoán là cậu ta đang nghĩ về một cô gái mặc đồ màu đỏ.”
 “Ừm,” Biên Bình vừa như đang suy nghĩ điều gì đó vừa gật đầu, “Tôi nghĩ là lúc đó cậu ta đúng là nghĩ về một cô gái, nhưng không phải là mặc đồ đỏ.”
 “Sao thế ạ?” Phương Mộc mở to mắt.
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .